Lam Lăng Nhi đắc ý phân tích.
Sarabi hơi lo lắng: "Cô chủ, nếu làm người ta mất mạng thì sao? Cậu chủ có truy cứu không?"
"Sợ cái gì? Cho dù có thật sự cắn chết con đàn bà đó thì anh tôi có thể giết chết tôi à? Chị cứ yên tâm đi, sẽ không tra ra được chúng ta đâu! Sáng sớm mai chỉ cần lo nhặt xác bọn họ là được rồi."
Lam Lăng Nhi đắc ý bảo Sarabi tắt đèn đi ngủ.
Mãi đến sau nửa đêm, trong phòng cô ta bỗng vang lên những tiếng "xì xì xì". Sarabi trở người qua, bất chợt cảm thấy tay mình sờ phải thứ gì trơn bóng lành lạnh.
Cô ta hất thứ đó ra theo bản năng, thế nhưng tay lại bị cắn một cái: "Á..."
Lam Lăng Nhi nghe thấy tiếng hét liền vội vàng mở đèn lên. Đập vào mắt cô ta là hình ảnh Sarabi ôm lấy tay, đau đớn vung tay không ngừng.
Hai cô gái cùng nhìn xuống dưới giường, ôi mẹ ơi, ở trên mặt đất toàn là rắn. Những con rắn đó bò lung tung khắp phòng, đang có xu hướng muốn bò lên giường.
"A..."
Sao lại có nhiều rắn như vậy?