"Đợi đã! Mọi người đừng hoảng hốt!"
Hứa Hi Ngôn gọi Uyển Đậu lại, bản thân cô cũng không hề hoảng loạn gì: "Mọi người lui ra sau đi. Đừng sợ, chỉ là một con rắn thôi, để chị đối phó với nó!"
Gan Hứa Hi Ngôn rất lớn. Cô nhìn ngó xung quanh, hình như có cây gậy leo núi có thể dùng làm vũ khí.
Tay cô cầm gậy leo núi chậm rãi bước đến gần con rắn kia, Uyển Đậu và Nghê Tuyết Lâm đều lo lắng kêu lên: "Cẩn thận một chút."
Hứa Hi Ngôn cầm gậy leo núi vẩy con rắn, con rắn độc kia cảm nhận được bị xâm phạm nên nhảy lên một cái muốn tấn công cô.
Cô nhanh tay lẹ mắt vung gậy lên đánh trúng ngay đầu nó.
Con rắn độc ngã xuống đất, Hứa Hi Ngôn nhân cơ hội bước lên hai bước, dùng gậy ấn lên đầu rắn rồi cầm đuôi rắn nhấc lên.
Cả người con rắn độc cứ run lên từng hồi, nó cứ thế mà bị bắt lại.
"Tốt quá, có thể hầm được một nồi canh ngon rồi."
Hứa Hi Ngôn nói đùa.
"Nấu canh thì xin kiếu đi, có điều chị Cảnh Hi thật là lợi hại."