Cảm giác ngủ trên giường đất thật sự khó mà hình dung được, mới đầu Uyển Đậu và Nghê Tuyết Lâm đều trằn trọc lăn qua lăn lại.
Nhưng đúng như lời Hứa Hi Ngôn nói, khi cơn buồn ngủ đã đạt đến một mức độ nhất định thì họ bắt đầu lim dim thiếp đi.
Hứa Hi Ngôn nằm trên giường đất nhớ đến Hoắc Vân Thâm, chắc giờ này anh đã đến nơi rồi nhỉ?
Không biết bên đó đã cứu được Đường Diệc Sâm chưa?
Cô nghĩ tới chồng và con gái nên cũng không cảm thấy bản thân mình đang ở trong hoàn cảnh cực khổ, lúc cảm thấy buồn ngủ thì cô tự nhiên ngủ thiếp đi.
Lam Lăng Nhi và Thẩm Mộng Viện cũng thật sự không quen ngủ ở đây, trằn trọc đến rất khuya. Ngày hôm sau, do không nghỉ ngơi tốt nên nhìn tinh thần của họ đều rất uể oải.
Cô ta và Sarabi có hai quầng thâm đen sì, phải dặm rất nhiều phấn mới có thể miễn cưỡng nhìn tạm được.
Ở bên phòng Hứa Hi Ngôn, cô vẫn còn ngủ được, chỉ tội cho Uyển Đậu và Nghê Tuyết Lâm. Có điều, chỉ cần điều chỉnh lại một chút là ổn.