Nói xong, anh giữ chặt lấy gáy cô, khóa chặt toàn bộ hơi thở của cô, bắt đầu ra sức "trừng phạt" cô.
Giữa chừng anh đang định sử dụng biện pháp phòng ngừa, Hứa Hi Ngôn liền ngăn anh lại: "Đừng đeo."
"Vì sao? Lỡ như có thì sao?"
Hoắc Vân Thâm cảm thấy khó hiểu. Theo yêu cầu của vợ yêu, ngày nào anh cũng phải nghiên cứu xem nên tránh thai như thế nào để không làm cô mang thai quá sớm, nhưng giờ cô lại bảo không cần, anh không nghe lầm đấy chứ?
"Có thì sinh thôi!"
"Thật sao?"
Hoắc Vân Thâm mừng rỡ, chính tai nghe thấy vợ yêu nói bằng lòng sinh con, quả thực đây giống như một liều thuốc trợ tim, khiến anh cảm thấy sinh lực tràn trề như sắp tràn cả ra ngoài.
Quá tốt rồi, chắc chắn cô đã nghĩ thông suốt, bằng lòng sinh con cho anh rồi.
Có điều, hiện tại Hoắc Vân Thâm cũng không sốt ruột lắm. Anh cảm thấy thế giới hai người này anh vẫn chưa nếm đủ, vẫn còn muốn dính lấy vợ thêm hai năm nữa.