Dương Văn Tuyết vất vả lắm mới gắng gượng qua từng đợt giày vò. Cô ta cứ tưởng rằng mình đã có thể thoát được một kiếp, nhưng ai ngờ màn trừng phạt thực sự chỉ vừa mới bắt đầu.
Hai gã đàn ông để cô ta nằm úp, lật lưng lên trên. Một trong hai gã vuốt tấm lưng trơn bóng của cô ta, hơi tiếc nuối nói: "Tấm lưng đẹp như vậy mà lại bị hủy hoại, thật đáng tiếc."
Dương Văn Tuyết nghe thấy bọn họ định hủy hoại tấm lưng của mình thì hoảng sợ giãy giụa: "Ưm... ưm... ưm... ưm.."
"Cô có cầu xin chúng tôi cũng vô ích, ai bảo cô đắc tội với cô chủ nhà chúng tôi chứ?"
Bọn họ chẳng những không thả cô ta ra mà còn buộc cô ta chặt hơn nữa.
Giờ Dương Văn Tuyết mới hiểu ra, chắc chắn người của Lam Lăng Nhi bắt nhầm người rồi!
Bọn họ tưởng cô ta là Cảnh Hi!
Đám khốn kiếp kia, cô ta không phải Cảnh Hi, ngay cả mặt Cảnh Hi mà cũng không nhận ra sao?