Dương Văn Tuyết chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy cực kỳ vui vẻ. Cô ta đắc ý cười xong thì xoay người đi tìm Cảnh Hi.
Trong phòng hóa trang, Dương Văn Tuyết chạy đến, trông có vẻ đang rất lo lắng: "Chị Cảnh Hi, cuối cùng thì hôm nay chị cũng đến rồi. Mấy ngày nay không thấy chị, chị có sao không?"
"Không sao." Thấy sự "quan tâm" của Dương Văn Tuyết, Hứa Hi Ngôn lắc đầu giải thích.
"Không sao là tốt rồi, chị đừng để làm bản thân quá mệt mỏi, sức khỏe là quan trọng nhất đó."
Dương Văn Tuyết nói xong thì đưa đồ để sau lưng ra cho Hứa Hi Ngôn: "Chị Cảnh Hi, đây là gối kê cổ do chính tay mẹ em may đó, nếu như chị muốn nghỉ ngơi thì có thể dùng cái này. Bên trong có quế bì* có thể giúp tâm hồn thanh tịnh hơn."
(*) Quế bì: một vị thuốc và gia vị của Trung Quốc
Hứa Hi Ngôn nghe cô ta nói là đích thân mẹ mình may thì đương nhiên không chịu nhận: "Không không không, em cứ giữ lại dùng đi, cảm ơn ý tốt của em."