Mặc Ngự Thiên đứng vững lại, giơ tay lên quẹt vết máu chỗ khóe môi, trong ánh mắt lóe lên vẻ tức giận.
Đây đã là lần thứ hai hắn bị Hoắc Vân Thâm đánh trong lúc không hề phòng bị gì cả, món nợ này hắn nhớ rồi.
"Mày có tư cách gì?"
Hoắc Vân Thâm nắm luôn cổ áo của Mặc Ngự Thiên, truy hỏi hắn bằng giọng điệu cảnh cáo.
"Anh nói thử xem?"
Mặc Ngự Thiên không hề tỏ ra yếu thế.
Hai người đàn ông giằng co với nhau, nếu nói về chiều cao thì Hoắc Vân Thâm cao hơn Mặc Ngự Thiên một chút nên tạo thành thế trên cao nhìn xuống.
Còn luận về mặt khí thế, vì Hoắc Vân Thâm có người cần phải bảo vệ nên đã mở hết toàn bộ chế độ phòng thủ có trên người, toàn thân tỏa ra sát khí khiếp người.
Tim Hứa Hi Ngôn xoắn lại, cô khá lo rằng hai người sẽ đánh nhau trong phòng bệnh.
Nhưng sự lo lắng của cô là thừa, hai người đàn ông này không đánh nhau trong phòng mà bọn họ sẽ ra ngoài quyết đấu.