Chính xác mà nói là vì cô đói, muốn ăn chút gì đó nên mới tới phòng bếp tìm đồ ăn.
Nhìn thấy trong giỏ trái cây có trái táo, cô mới cầm dao lên.
Hoá ra không phải muốn tự sát à?
Dịch Tiêu nhận ra mình đã hiểu lầm, vội buông Phương Tiểu Tranh ra, lúng túng gãi đầu: "Xin lỗi, tôi không biết."
"Không sao, cảm ơn anh, gây thêm phiền toái cho anh rồi"
Phương Tiểu Tranh nói cảm ơn, trên gương mặt tái nhợt cố nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
Dịch Tiêu nhìn cô như vậy, trong lòng dâng lên cảm giác khó nói, dường như là hơi đau lòng!
Vừa rồi lúc ôm cô, anh ta có thể cảm giác được cô rất gầy, xương đều nhô ra, đâu giống một người phụ nữ đang mang thai?
Nghĩ đến cô nói muốn ăn trái cây, Dịch Tiêu thử dò hỏi: "Có phải cô đói không?"
"Vâng."
Phương Tiểu Tranh gật đầu. Không phải cô đói, mà là đứa con trong bụng đói.
"Được, cô chờ một lát, tôi làm đồ ăn cho cô."