Nhưng giờ có nói gì cũng đã muộn rồi, người đàn ông súng đã lên nòng, ở trên lãnh địa của anh, ăn cô từ đầu tới chân không còn sót lại một mảnh.
Chờ tới khi Hứa Hi Ngôn tỉnh lại trong lòng anh, màn đêm đã buông xuống từ lúc nào.
Trên sofa, Hoắc Vân Thâm hôn một cái lên cái mũi đáng yêu của cô, hỏi: "Nói đi, em tìm anh có chuyện gì?"
Hứa Hi Ngôn nằm trên khuôn ngực cường tráng của anh, gương mặt nhỏ nhắn đầy tức giận, nhăn mũi với anh: "Hừ, không có hứng nói nữa."
Ban đầu, cô tới tìm anh là có việc, kết quả bị anh dây dưa đến bây giờ, thật sự là mệt sắp chết rồi.
Bàn tay Hoắc Vân Thâm vuốt ve mái tóc dài đen nhánh của cô, lại ôm cô thật chặt nói: "Vợ tức giận rồi à? Xem ra là anh phục vụ không đủ chu đáo, vậy làm một lần nữa, bảo đảm làm cho tới khi em thỏa mãn mới thôi."
Thật lòng không biết phải phỉ nhổ anh điều gì nữa, không ngờ anh biết kiếm cớ cho mình như vậy?
"Này! Ôi ôi ôi..."