"Tìm tôi có việc gì?" Mặc Ngữ Thiên tháo vải che mắt xuống, hỏi.
"Là thế này..." Hứa Tâm Nhu báo cáo hết những chuyện mình đã tra được cho hắn.
"Làm tốt lắm!"
Mặc Ngự Thiên khen một câu, ném cho cô ta một tấm thẻ ngân hàng: "Đây là phần thưởng của cô."
Thẻ ngân hàng rơi xuống đất, Hứa Tâm Nhu cũng không quan tâm mặt mũi hay thể diện gì, lập tức ngồi xổm xuống nhặt lên rồi nói cảm ơn: "Cảm ơn ngài Mặc, tôi sẽ tiếp tục cố gắng, có chuyện gì tôi sẽ báo ngay cho ngài."
"Ừm, đi đi."
Mặc Ngự Thiên phẩy tay, Hứa Tâm Nhu cung kính rời khỏi phòng.
Mặc Ngự Thiên nhìn ảnh chụp đứa bé trong tay mình, nheo mắt lại.
Giống, đúng là khá giống Hoắc Vân Thâm.
Nghĩ đến Hoắc Vân Thâm, Mặc Ngự Thiên không khỏi siết chặt tay, trong lòng càng căm thù Hoắc Vân Thâm hơn.
Thì ra anh ta chính là Nghịch Vân, Nghịch Vân chính là anh ta, đúng là biết che giấu danh tính thật đấy.