Huống chi bây giờ cô ta còn thu dọn nhiều hành lý lớn nhỏ như vậy để chạy trốn.
"Chị… Chị…"
Nghê Tuyết Lâm ngồi bệt trên mặt đất, trong ánh mắt tràn đầy sự áy náy và tự trách.
Cô ta đã phụ bạc sự tín nhiệm của Tiết Nhã Đình đối với mình, làm ra loại chuyện thật đáng xấu hổ.
Dịch Tiêu lạnh lùng nhìn xuống Nghê Tuyết Lâm, nhẹ nhàng uy hiếp: "Nghê Tuyết Lâm, nếu như cô không thành thật khai báo, vậy thì tôi đành phải đưa cô về Cục Cảnh sát, để cảnh sát đến thẩm vấn cô."
"Không! Đừng mà… Đừng đưa tôi đến Cục Cảnh sát, tôi sẽ nói, chuyện gì tôi cũng sẽ nói cho anh biết."
Trong nháy mắt Nghê Tuyết Lâm đầm đìa nước mắt, ôm lấy ống quần của Dịch Tiêu cầu xin.
Dịch Tiêu lạnh lùng đá văng cô ta ra. Từ trước đến nay anh ta luôn vô cảm trước nước mắt của phụ nữ. Có lẽ là do làm việc quá lâu với Hoắc Vân Thâm, cho nên mọi tế bào tình cảm của anh ta đều trở nên chai sạn đi.