Theo những ngón tay nhảy múa linh hoạt trên phím đàn của anh, khúc nhạc piano tuyệt vời chậm rãi lan tỏa khắp mọi ngóc ngách trong khán phòng.
Âm nhạc của anh ẩn chứa một sức hút không thể chối từ, có thể kích thích linh hồn của con người, có thể khiến cho mọi tế bào trong cơ thể phải rung động lên.
Tiếp nối khúc nhạc, Hứa Hi Ngôn bắt đầu kéo đàn để theo kịp tiết tấu của anh.
Cứ như vậy, một người chơi đàn piano một người chơi đàn violon, tự bản thân mình sáng tạo ra khúc nhạc khéo léo êm tai. Hai khúc nhạc ấy giống như là một cái máy tỏa ra những tia sáng rực rỡ đang không ngừng xuyên thẳng nhau, truy đuổi lẫn nhau, quấn quýt nhau.
Đây là buổi hòa nhạc cuối cùng của Tiết Nhã Đình, nhưng không khác gì đang tạo cơ hội cho Hứa Hi Ngôn và Hoắc Vân Thâm đứng chung sân khấu một lần nữa.
Hai người phối hợp vô cùng hoàn hảo, trình diễn tự nhiên ăn ý với nhau, khiến bầu không khí trong buổi hòa nhạc dâng cao hơn bao giờ hết.