Khi Hứa Hi Ngôn tỉnh lại lần nữa thì đã là 10 giờ trưa.
Cô kéo lấy thân thể vô cùng nhức rời giường, nhìn các vết xanh tím đan xen trên cơ thể mà không khỏi hít một hơi khí lạnh. Trời ạ, trong nhà cô đang nuôi một con sư tử đấy hả?
Quần áo của cô được gấp gọn đặt ngay ngắn bên gối. Cô mặc quần áo rời giường, đi vào phòng tắm rửa mặt.
Cốc nước trên bồn lưu ly đã được rót đầy, kem đánh răng và bàn chải cũng đã chuẩn bị sẵn.
Người đàn ông tỉ mỉ như vậy khiến cho cô cảm thấy chuyện tối qua chỉ là ảo giác.
Cô đi ra phòng ngoài, Hoắc Vân Thâm đã làm xong cơm trưa, vừa đúng lúc đặt thức ăn bày lên bàn. Anh ngẩng đầu nhìn Hứa Hi Ngôn một chút, mỉm cười nói: "Vợ, em tỉnh rồi à, mau tới ăn cơm đi."
"Đáng ghét, tối hôm qua anh thật là xấu xa."
Hứa Hi Ngôn hờn dỗi mắng một câu, sau đó ngồi vào chỗ hưởng thụ sự chăm sóc chu đáo từ người đàn ông trước mặt.
Hai người ăn bữa cơm trong không khí ấm áp. Hứa Hi Ngôn nhớ đến Anh Bảo, hỏi: "Con đâu?"