Đôi mắt của Mặc Ngự Thiên nhìn cô chăm chú, giọng nói dịu dàng chân thành.
Không ai biết được rằng vị đại ca khét tiếng này cũng có lúc nhút nhát sợ sệt, đặc biệt là khi đối diện với người con gái mình thích, lại dè dặt cẩn thận từng li từng tí như vậy.
"Anh Mặc, anh không cần khách sáo thế đâu."
Lúc trước Hứa Hi Ngôn đã từng giúp đỡ rất nhiều người, từ trước đến nay cô không hề mong mình sẽ nhận được gì, chỉ là vì muốn làm một chút chuyện ý nghĩa thôi.
"Có phải là em thấy chân tôi như vậy... Cho nên chúng ta không thể làm bạn được đúng không?"
Bỗng Mặc Ngự Thiên ngơ ngác hỏi cô, vẻ mặt hơi tự ti.
"À không, chúng ta vẫn là bạn mà."
Tất cả những người có cơ thể không được hoàn thiện, dù ít hay nhiều đều sẽ thấy tự ti. Cô là một người bình thường, cần có một tấm lòng bao dung và thấu hiểu.
Hứa Hi Ngôn không ghét bỏ đối phương bị tàn tật, nếu cô là người như vậy thì lúc trước cô sẽ không chọn ở bên cạnh Hoắc Vân Thâm.