Đối phương đậu xe ở ven đường, quay đầu lại, tháo kính râm ra rồi cười nhạt với cô.
Khi trông thấy gương mặt quen thuộc và những đường nét sắc như dao trên mặt, Hứa Hi Ngôn bất ngờ một lúc rồi bật cười: "Sao lại là anh hả? Anh Mặc!"
Cô nhận ra hắn, hắn là một khách hàng lớn lúc cô còn làm việc ở trung tâm người khuyết tật tại nước E.
Hắn bị khuyết tật chân phải, cô từng là cố vấn tâm lý cho hắn, khuyến khích hắn tham gia phục hồi chức năng, lắp chân giả, cố gắng có thể sớm ngày đứng lên được.
Không ngờ bây giờ hắn không những có thể hoạt động như người bình thường mà còn có thể tự lái xe.
"Lâu rồi không gặp, cô Yim."
Mặc Ngự Thiên nhếch môi cười, chào hỏi lễ độ.
Đối diện với Cảnh Hi, Mặc Ngự Thiên hoàn toàn có thể che giấu tất cả những mặt tối tăm, cố gắng hết sức thể hiện nét sáng sủa của mình.
"Đã lâu không gặp. Anh đến nước Z hồi nào vậy? Lúc nãy tôi không biết đây là xe của anh!"