Hứa Hi Ngôn muốn rút bàn tay mình ra nhưng Hoắc Cảnh Đường giữ rất chặt, không chịu buông: "Nếu Tổng Giám đốc Hoắc vẫn không buông tay thì đừng trách tôi không khách khí."
Lời vừa dứt, mũi giày của cô đã đá vào chỗ hiểm của Hoắc Cảnh Đường.
Hứa Hi Ngôn chưa từng gặp qua nên không biết, Hoắc Cảnh Đường không hề dễ hạ gục như vậy, anh ta ít nhiều cũng có chút bản lĩnh.
Anh ta trực tiếp tránh được đòn tấn công của cô, đồng thời bỗng nhiên kéo mạnh cánh tay cô, ghì cô vào trong lòng mình, thuận thế giữ chặt eo cô.
Hứa Hi Ngôn bị anh ta khống chế không thể động đậy được, sau lưng dán sát lên người anh ta, một cảm giác nguy hiểm thẩm thấu vào từng mạch máu trên người cô.
Trước kia cô cảm thấy Hoắc Cảnh Đường này rất nguy hiểm, giờ thì phát hiện, anh ta thực sự còn nguy hiểm hơn so với tưởng tượng của cô.
Ai ngờ giờ ngay cả cô mà anh ta cũng có ý đồ, hơn nữa căn bản còn chẳng chừa đường cho người ta thương lượng.