Ninh Hân nhớ món nợ này, rời khỏi nhà vệ sinh chưa được mấy bước, liền gặp Mã Hạo Đông từ trong nhà vệ sinh nam bước ra.
"Anh Hạo Đông..." Ninh Hân nhìn thấy Mã Hạo Đông như gặp được đại cứu tinh, lập tức bổ nhào tới, giữ chặt cánh tay anh ta khóc hu hu.
"Xảy ra chuyện gì vậy? Ninh Hân?"
Lúc đầu Mã Hạo Đông cũng giật mình, nghe giọng mới nhận ra là Ninh Hân, có điều, sao trông cô ta lại thê thảm như vậy?
"Anh Hạo Đông, ban nãy em bị người ta đánh trong nhà vệ sinh." Ninh Hân oan ức nói.
"Ai đánh em vậy?"
"Là Tiêu Vũ Thiên, còn cả Cảnh Hi nữa, bọn họ bắt tay trả thù em, anh xem bọn họ đánh em ra thế này này!"
"Không thể nào, hay là thế này, để anh bảo người đưa em về trước, sau đó anh đi tìm bọn họ."
Nếu nói Cảnh Hi đánh người, anh ta còn tin.
Nhưng nếu nói Tiêu Vũ Thiên đánh người, chắc chắn anh ta sẽ không tin, trong trí nhớ của anh ta, Tiêu Vũ Thiên là một con cừu nhỏ rất đáng yêu.
"Được."