Sự kiện năm đó đã ảnh hưởng rất lớn đến cô, cô đã từng buồn bã muốn tự sát vì nó.
Nhưng, sự kiện đó trước giờ cô chưa từng nói với bất kỳ ai, sao Ninh Hân lại biết, hơn nữa còn có ảnh chụp khi đó trong tay?
Dù sao Tiêu Vũ Thiên cũng rất am hiểu quy tắc của giới giải trí, càng hiểu con người Ninh Hân, giờ liên kết mọi chuyện với nhau, cô liền hiểu ra: "Là cô? Lúc đó chính cô đã gài bẫy hãm hại tôi?"
Ninh Hân cười không nói.
Trên mặt Tiêu Vũ Thiên đầy vẻ hung dữ, ngón tay lạnh băng run rẩy, trong lòng cũng trào lên cơn giận dữ mãnh liệt.
Cuộc đời của cô bắt đầu bị hủy hoại đều là vì cái đêm đó, giờ người đứng sau chuyện đó cuối cùng cũng xuất hiện, không ngờ lại là cô ta.
Ninh Hân cười vô cùng đắc ý: "Sợ rồi sao? Tôi đã nói với chị rồi, đừng đối nghịch với tôi, nhưng chị cứ không chịu nghe. Chị nên tin, sáu năm trước, tôi có thể cắt đứt tiền đồ của chị, sáu năm sau, tôi vẫn có thủ đoạn để chị biến mất khỏi Bái Kinh."