"Này, coi chừng con gái nhìn thấy."
Hứa Hi Ngôn khẽ đẩy anh ra, nói với vẻ hơi căng thẳng.
"Không sao, con gái đã ngủ từ sớm rồi, bây giờ sẽ không tỉnh dậy."
Hoắc Vân Thâm không nhiều lời nữa mà bắt đầu toàn tâm toàn ý ăn món ngon của mình.
Hai người từ cửa rồi chuyển đến ghế sofa trong phòng khách. Mãi cho đến cuối cùng, Hứa Hi Ngôn mềm mại vô lực bị Hoắc Vân Thâm ôm về phía phòng tắm.
Lúc anh chuẩn bị nước tắm vừa đủ độ ấm và tắm rửa giúp cô, anh lại nghe thấy cô đang lén cười ha ha.
"Em đang vui gì vậy?"
"Em đang vui vì chuyện xảy ra đêm nay, anh nhất định không đoán ra em đã gặp được ai đâu."
Hứa Hi Ngôn cười hì hì kể lại toàn bộ "chuyện xấu" mà mình làm tối nay cho anh nghe.
Hoắc Vân Thâm nghe xong, không nhịn được mà dùng ngón tay nhéo mũi cô: "Anh phát hiện ra em càng lúc càng nghịch ngợm rồi."
"Ha ha..."
Hứa Hi Ngôn vui vẻ nở nụ cười.