Hoắc Vân Thâm kề trán mình vào trán cô: "Không sớm. Anh chỉ muốn nhanh chóng sinh thêm một đứa nữa với em, để dễ dàng trói chặt em lại."
Hứa Hi Ngôn bật cười: "Em đã sớm bị anh trói chặt rồi, đời này không thể nào chạy ra khỏi năm ngón tay như núi của anh nữa."
"Như vậy là tốt."
Hoắc Vân Thâm phủ bàn tay mình lên gương mặt Hứa Hi Ngôn, không kìm được mà hôn môi cô.
Trong lúc hai người đang hôn say đắm thì Đường Phi Mặc lơ đãng ngẩng đầu nhìn, thuận miệng nói một câu: "Chú Hoắc và dì Cảnh đang hôn môi kìa?"
Anh Bảo và Lục Khiêm Thành cũng quay đầu nhìn bọn họ. Lục Khiêm Thành vẫn còn khá đơn thuần, giải thích: "Không phải hôn môi, chỉ là cậu đang đút cho mợ ăn thôi."
Anh Bảo cảm thấy hai người họ đều giải thích không đúng, bèn sửa lại: "Không phải, papi và mommy đang sinh em bé. Bọn họ sẽ sinh cho em một em trai như George vậy."