"Hôm nay tôi đến đây làm chủ. Trần Vân Lộ, bây giờ cô cút ra khỏi cửa nhà họ Hoắc đi. Nhà họ Hoắc chúng tôi không chào đón loại con dâu như cô."
Ông cụ nói oang oang một tràng đuổi bà đi, khiến cho Trần Vân Lộ cảm thấy mặt mình như bị lửa thiêu đốt đến mức đau rát.
Bà còn chưa đuổi được Cảnh Hi đi, kết quả bây giờ chính mình lại bị đuổi khỏi nhà họ Hoắc.
"Ba..."
Trần Vân Lộ gọi ông cụ, ông cụ quay mặt qua một bên không để ý đến bà nữa.
Bà không có cách nào thuyết phục được cụ, đúng lúc này người làm đẩy Hoắc Chấn đi vào. Trần Vân Lộ thấy chồng của mình đến, vui mừng như vớ được cọng rơm cứu mạng vậy.
"Hoắc Chấn, ông đến đúng lúc lắm. Ba muốn đuổi tôi, ông mau nói giúp tôi vài câu đi!"
Chồng bà lúc nào cũng cưng chiều bà, nghe lời bà. Chỉ cần Hoắc Chấn nói đỡ cho bà, ông cụ cũng không thể thật sự đuổi bà đi được.
"Bà đi đi!"