Nghĩ đến đây, cõi lòng vốn đã tuyệt vọng của Đường Thời Tuyết giống như lại cháy lên một tia hi vọng mới, dù là cô ta đã có con với người đàn ông khác thì đã sao?
Hoắc Vân Thâm cũng có con với người phụ khác đó thôi?
Chỉ cần người nhà của Hoắc Vân Thâm đồng ý cô ta, ủng hộ cô ta, thì cô ta vẫn có thể gả cho Hoắc Vân Thâm như ý nguyện.
Nhưng ý nghĩ này vẫn chưa kéo dài được bao lâu, thì bị một giọng nói trầm thấp phá vỡ:
"Cô Đường, cô tỉnh rồi à?"
Người đàn ông quấn khăn tắm màu trắng xuất hiện ở cửa phòng, Đường Thời Tuyết biết anh ta, đó chính là Hoắc Cảnh Đường - anh họ của Hoắc Vân Thâm.
Đường Thời Tuyết như bị sét đánh, nhìn đối phương như không thể tin nổi, chẳng lẽ tối qua… là anh ta sao?
"Sao lại có thể như vậy? Sao anh lại làm vậy với tôi…?"
Hoắc Cảnh Đường bắt đầu ung dung thoải mái mặc quần áo, vừa mặc vừa nói: "Cô Đường, tối qua cô uống say, là cô vừa thấy tôi là quấn lấy không chịu buông, còn chủ động quyến rũ tôi."