Hứa Hi Ngôn sẽ không thông cảm cho tình địch, Đường Thời Tuyết ra nông nỗi này là do cô ta tham lam thứ không thuộc về mình.
Thấy cô lặng im, Hoắc Vân Thâm ôm cô vào lòng, nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn môi cô một cái rồi nói: "Anh thấy em đã quên sạch không còn một mảnh nào rồi, anh nên mang em đi ôn lại chút chuyện cũ mới được."
"Cái gì?"
Hứa Hi Ngôn chưa kịp phản ứng thì đã bị anh kéo đi.
Hai người ra phòng khách, phát hiện con gái đã ngủ trên sofa.
Hoắc Vân Thâm bế con gái ra ngoài, Hứa Hi Ngôn đuổi theo hỏi: "Này, anh mang con đi luôn hả?"
"Không mang."
Hoắc Vân Thâm ôm Anh Bảo đến phòng 104 gõ cửa, đợi một lúc thì Diệp Tầm mới ra mở cửa.
"Muộn vậy rồi, hai người đến có việc gì không?"
Diệp Tầm có vẻ hơi bối rối, áo ngủ cũng mặc ngược, lúc nói câu này còn vô thức nhìn vào phòng một cái.
"Phiền cậu chăm sóc Anh Bảo giúp tôi, tôi và Cảnh Hi phải ra ngoài." Hoắc Vân Thâm kính nhờ.