Nhìn lại người đàn ông khỏe khoắn như ban đầu, con tim cất giấu lâu này của Đường Thời Tuyết lại bắt đầu rung động.
Cô ta yêu anh, dường như chưa từng thay đổi. Đã nhiều năm nay, ngoại trừ anh ra, cô ta cũng chưa từng đi tìm bất kỳ người đàn ông nào khác.
Giống như mẹ của Hoắc Vân Thâm đã từng nói với cô ta, bên cạnh Hoắc Vân Thâm cần có một người phụ nữ quan tâm chăm sóc cho anh, và cô ta lại vừa vặn thích hợp với anh.
Lần trước bởi vì thế vận hội Ô-lym-pic mà về nước, thái độ Hoắc Vân Thâm đã bày tỏ với cô ta lúc ấy còn thân thiết hơn cả trong tưởng tượng. Con tim cô ta vẫn rất kích động, ít nhất cũng thể hiện rõ rằng anh đang quan tâm đến cô ta phải không?
"Tốt quá rồi, anh Vân Thâm, em thật sự mừng thay cho anh."
Đường Thời Tuyết chú ý đến túi mua sắm ở siêu thị trên tay anh, nói: "Em hỏi bác gái mới bước được anh sống ở đây, thường ngày anh không về nhà họ Hoắc ở sao?"
"Ừm, thỉnh thoảng có về."
"Em có thể vào nhà anh xem thử không?"