Hứa Hi Ngôn ngây người ra, buổi trực tiếp của lễ Thất Tịch sao lại biến thành chương trình tìm đối tượng cho cô vậy?
Sau khi đứa trẻ cầu nguyện xong, bé chớp đôi mắt to long lanh, hỏi: "Dì Tranh Tử, chú đẹp trai sẽ đến chứ?"
Dì Tranh Tử đỡ trán: "Ừm, tới rồi."
Anh Đào Bảo Bảo: "Sao chú ấy có thể tìm được mẹ cháu đây?"
Dì Tranh Tử: "Có lẽ chú ấy sẽ hát một bài, mẹ con vừa nghe là sẽ biết."
Buổi phát trực tiếp đến đây kết thúc. Cùng lúc đó, trong bầu trời đêm lại vang lên khúc nhạc vừa rồi, giống như nhạc dạo của bài hát nào đó.
Đoạn nhạc dạo kết thúc, một giọng nam trầm ấm từ tính xuyên thấu qua màn đêm.
"Hai nghìn ngày đêm là bao lâu
Chẳng qua cũng chỉ trong nháy mắt
Chỉ cần em ở bên cạnh anh
Tất cả chờ đợi đều là cam tâm tình nguyện..."
Trong giây phút nghe thấy tiếng hát kia, Hứa Hi Ngôn chỉ cảm thấy có một dòng điện vô hình chạy dọc tứ chi cô, từng tế bào trên cơ thể đều giật nảy lên.