Ngược lại với thái độ che giấu của Hứa Hi Ngôn, Hoắc Vân Thâm lại hào phóng kéo con gái qua, nghiêm túc giải thích: "Papi đang hôn mẹ con, rất nhanh thôi con sẽ có em trai nhỏ."
"Có thật không? Chỉ cần papi hôn mẹ, thì mẹ sẽ sinh em trai à?"
Nghe nói sẽ có em trai nhỏ, ánh mắt hưng phấn của Anh Bảo sáng lên lấp lánh. Cô bé gấp gáp muốn mẹ sinh em trai cho mình để cùng nô đùa với nhau.
"Ừ."
Hoắc Vân Thâm gật đầu.
Anh Bảo hết sức vui vẻ, thúc giục: "Vậy papi tiếp tục hôn mẹ đi! Con muốn nhanh chóng được nhìn thấy em trai! Con rất muốn chơi trò chơi với em trai, còn phải dạy em ấy ca hát nữa!"
"..."
Hứa Hi Ngôn đỡ trán. Cái người này đừng có nói bậy nói bạ trước mặt con nít được không, cô cũng không muốn nhanh vậy đã mang thai đâu!
Sau khi dùng xong bữa sáng, Hoắc Vân Thâm và Anh Bảo cùng nhau tiễn Hứa Hi Ngôn ra cửa.
"Con ở với anh, em yên tâm đi."
"Ừ." Hứa Hi Ngôn tạm biệt hai cha con họ.