Hứa Hi Ngôn không nói gì, chỉ hơi nhếch môi, sau đó lại theo thứ tự lấy quần áo khác trên kệ đồ.
Quả nhiên, đúng như cô dự đoán, bất chỉ cần cô chạm tới thì Dương Quyền đều cướp sạch.
Thấy Dương Quỳnh ôm quần áo trong lòng giống như một nhân viên bán hàng bận rộn, Hứa Hi Ngôn mím môi cười nói: "Nếu cô Dương đã thích vậy thì mua hết đi!"
Sau đó, cô lại giúp Dương Quỳnh gọi nhân viên bán hàng tới: "Chào cô, nhờ cô tính tiền giúp cô Dương đây đi. Mấy bộ đồ này, cô ấy mua hết."
Dương Quỳnh: "..."
Nhân viên bán hàng nhận quần áo, đi tính tiền, còn Dương Quỳnh thì bắt đầu cuống lên.
Cô ta cũng không thật sự cần mua một lúc nhiều quần áo như vậy, ban nãy chỉ là muốn phân cao thấp với Cảnh Hi, không muốn thua cô mà thôi.
Giờ nhân viên bán hàng đang nhập đơn hàng vào, Dương Quỳnh vừa đưa tay cản người nọ xuất hóa đơn vừa nói vội: "Khoan khoan, tôi không cần nhiều như vậy."