Phù…
Điều chỉnh xong, Hứa Hi Ngôn gõ lên cửa hai cái rồi mới đẩy cửa tiến vào.
Trong phòng bệnh, Anh Bảo đã ngủ mất rồi. Hoắc Vân Thâm ngồi canh trước giường, trên đùi đặt một chiếc laptop nhỏ, tập trung xử lí công việc.
Anh nghe thấy tiếng gõ cửa mới dừng công việc trong tay lại, ngẩng đầu lên nhìn.
Khi thấy Hứa Hi Ngôn đã quay về, anh liền gập máy tính, bỏ công việc qua một bên để đón cô: "Em về rồi, Cảnh Hi."
Đối diện với một đôi mắt hoa đào xinh đẹp sâu thẳm, trái tim của Hứa Hi Ngôn đập mạnh. Cô cứ đứng đó yên lặng ngắm nhìn anh, giống như đang thưởng thức chàng hoàng tử tuấn tú trong bức tranh nổi tiếng thời Trung Cổ.
Khuôn mặt của người đàn ông đượm chút ý cười nhàn nhạt như ánh trăng, lông mi vừa dày vừa dài, tình cảm sâu đậm phủ kín trong đôi mắt. Anh ngắm nhìn cô tràn đầy tình cảm.