Cô muốn nói là tháo xuống để gói lại, nhưng Giám đốc Lưu tưởng cô muốn từ chối nên lập tức nói với vẻ rất lễ phép: "Không không không, bà Hoắc, cô có thể đeo nó rồi đi luôn."
Hứa Hi Ngôn: "..."
Chiếc nhẫn trị giá tám mươi triệu mà bảo cô cứ thế đeo đi luôn?
Không cần viết hoá đơn hay gì sao?
Hứa Hi Ngôn cảm thấy, người nhà họ Hoắc làm việc đúng là quá nhanh gọn.
Hứa Tâm Nhu đứng gần đó chính tai nghe thấy giọng nói truyền tới trong điện thoại kia là của Hoắc Vân Thâm.
Sau khi hiểu ra mọi chuyện, Hứa Tâm Nhu giận đến sôi máu. Cô ta cảm thấy như mình bị người ta đánh lén, bị tát vào mặt mấy cái.
Không những mặt bị sưng lên, còn mang theo cảm giác bực bội trong mình.
Hoá ra là Hoắc Vân Thâm đã cướp đi chiếc nhẫn mà cô ta yêu thích nhất để đi tặng cho người mà cô ta ghét nhất.
Thật là tức đến hộc máu, tức đến đau gan, tức đến thắt ruột.