Chỉ nghe đến sự bốc đồng này thì đã đoán ra người đến là ai rồi.
"Này này này..." Hoắc Tam Nghiên một mạch xông vào phòng bệnh, vẻ mặt vô cùng kích động: "Chị không đến trễ chứ? Chị vừa nghe được tin liền lập tức chạy sang đây. Cháu gái lớn của chị đỡ chút nào chưa?"
"Cô nhỏ tiếng chút, đừng có dọa con bé."
Diệp Tầm xoay đầu trừng Hoắc Tam Nghiên một cái, cô chắp hai tay lại thể hiện sự xin lỗi: "Ồ ồ ồ, xin lỗi xin lỗi."
Cô đảo mắt nhìn bé con trên giường, cười chào hỏi: "Hi, cục cưng thân yêu, cháu có biết ta là ai không?"
"Dì Ba Mắt."
Anh Bảo đáp giòn tan.
Hoắc Tam Nghiên vô cùng nghiêm túc đính chính: "Không phải là dì mà là cô nha. Cháu phải gọi ta là cô biết chưa?"
Anh Bảo không hiểu lắm, nghiêng đầu nhỏ hỏi: "Cô là gì ạ?"
"Ối... Nghĩa là ta và ba cháu là cùng một mẹ sinh ra, sau đó ba cháu sinh ra cháu, về mặt huyết thống thì cháu là cháu gái ruột của ta, nên cháu phải gọi ta là cô, hiểu chưa?"