"Sao có thể thế được? Anh không chê bai thân phận của em là em đã cảm kích lắm rồi."
Ở bên cạnh anh, Hứa Hi Ngôn thường có cảm giác lo sợ mình không xứng với anh.
Cô hi vọng mình càng ngày càng tốt hơn, càng mạnh mẽ hơn để có đủ tư cách sánh vai cùng anh.
"Không, em đã hoàn hảo lắm rồi, trong lòng anh, em là người phụ nữ lương thiện tử tế nhất trên đời. Gặp được em là điều may mắn nhất đời anh!"
Anh giơ tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy mặt của cô, dường như muốn nhìn thật kỹ diện mạo của cô, cả đời khắc sâu trong tim mình.
"Em cũng vậy."
Gặp được anh cũng là điều may mắn nhất đời em!
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt họ chỉ có đối phương.
Giờ khắc này, căn phòng bệnh đầy ắp tình yêu và sự dịu dàng.
Trong lúc chăm sóc con gái, mỗi lúc rảnh rỗi hai người lại nhỏ tiếng nói chuyện với nhau, thời gian cứ thế trôi qua từng chút. Mãi cho đến khi tiếng non nớt của bé con cất lên: "Mommy... Papi..."