"Con có nghe ngóng nhưng không nghe được gì. Nhưng con đoán chắc rằng đó là một người phụ nữ cực kỳ ưu tú."
Hoắc Tam Nghiên cười tủm tỉm đáp lại. Cô đã biết thân phận của đứa trẻ rồi, cũng biết được mẹ của cô bé là Cảnh Hi, nhưng Cảnh Hi mong cô tạm thời đừng nói chuyện này cho người nhà, cho nên cô chỉ có thể giả vờ không biết thôi.
"Ừm, chắc chắn là như vậy."
Trần Vân Lộ nghĩ một lúc, bỗng nhiên nghĩ ra gì đó: "Này? Con nói xem, có khi nào người đó là Đường Thời Tuyết không? Con xem, đứa nhỏ này nhiều tài năng như vậy, tám phần là con của Thời Tuyết và em trai con rồi."
"Sao có thể thế được?"
Hoắc Tam Nghiên thấy mẹ của mình thật sự có trí tưởng tượng rất phong phú, sao chuyện gì bà cũng có thể liên hệ đến Đường Thời Tuyết được nhỉ?