Hứa Hi Ngôn yên lặng, cô biết đây là một điều kiện rất vô lý, làm sao mà Tiết Nhã Đình có thể đồng ý đưa cục cưng yêu dấu của cô ta cho người khác được chứ?
Trừ phi não cô ta bị úng nước!
Não của Tiết Nhã Đình không hề bị úng nước, cô ta hiểu rất rõ mình đang làm gì: "Cảnh Hi, nếu như cô muốn có một cây đàn, tôi có thể tìm một cây đàn tốt hơn tặng cho cô, cô không nhất thiết cứ phải giành cây đàn này với tôi, đúng không?"
"Nhưng mà, với tôi mà nói, cây đàn này có ý nghĩa rất đặc biệt."
Nhìn thấy Tiết Nhã Đình đặt lại cây đàn vào trong hộp, Hứa Hi Ngôn biết mình hết hi vọng rồi, Tiết Nhã Đình sẽ không đồng ý với điều kiện của cô.
"Ồ? Cô nói thử xem, ý nghĩa đặc biệt nào thế? Nếu như lý do của cô hợp tình hợp lý, nói không chừng tôi sẽ thay đổi quyết định." Tiết Nhã Đình nửa đùa nửa thật.
"Bởi vì… Đó là di vật mà mẹ để lại cho tôi, tôi muốn tìm nó về."
Hứa Hi Ngôn nhẹ nhàng mở miệng, ánh sáng nhàn nhạt lóe lên trong đôi mắt cô.