"Được rồi, chị Ba, Nhị sư huynh, bọn em đều đang chờ rượu mừng của hai người đấy."
Hoắc Tam Nghiên vô cùng vui vẻ: "Được đấy, được đấy, nói không chừng rượu mừng với rượu đầy tháng cùng lúc, đến lúc đó uống một thể luôn."
Diệp Tầm: "…"
Hoắc Tam Nghiên chết tiệt, cô thật sự coi anh ta là không khí rồi.
Đ*, ai kết hôn sinh con với cô?
Sau khi ăn tối, mọi người ở lại đến tám, chín giờ, Phương Tiểu Tranh cùng Vương Đại Trí phải về nhà.
Sau khi tiễn hai người họ xong, Diệp Tầm xung phong nhận việc, nói: "Đi thôi con gái, ba đưa con về nhà."
Hoắc Tam Nghiên cũng vào góp vui: "Con gái, dì cũng đưa con về nhà luôn nhé."
"Ai là con gái cô? Đừng có gọi bừa." Diệp Tầm nhíu mày nói.
"Cô bé là con gái của anh, không phải cũng là con gái của em à? Hai chúng ta là ai với ai chứ, anh còn phân biệt rõ ràng như vậy sao?"
Hoắc Tam Nghiên cũng không so đo, cô trực tiếp kéo Anh Bảo vào lòng rồi hôn bé.
Diệp Tầm đỡ trán: "…"