Trái tim của Diệp Tầm đã bị đả kích rất nhiều, không ngừng chảy máu.
Cô con gái mà anh ta tự tay nuông nấng, lại cứ thế mà lao vào trong vòng tay của người đàn ông khác, bảo anh ta làm sao không đau lòng cho được?
"Không có lương tâm, không có lương tâm mà, cả lớn lẫn nhỏ đều không có lương tâm, tìm được chỗ dựa vững chắc rồi liền đá thẳng tôi ra ngoài. Tôi còn không biết phải đi đâu khóc đây này!"
Hoắc Tam Nghiên nghe vậy, cô lập tức vỗ vào bả vai của mình: "Anh Diệp, nếu như anh muốn khóc thì hãy đến chỗ em khóc đi, anh có thể mượn bờ vai của em bất cứ lúc nào."
"Ra chỗ khác hóng gió đi!"
Diệp Tầm trừng mắt nhìn cô ấy, sao cô ấy lại có mặt ở khắp nơi thế chứ? Phiền chết đến nơi rồi.
"Em không thấy nóng đâu, anh Diệp nóng sao? Nếu như anh nóng thì em quạt giúp anh nha."
Lối suy nghĩ của Hoắc Tam Nghiên vẫn luôn kỳ lạ như vậy, hoàn toàn không cùng tần sóng với người bình thường.
"…"
Diệp Tầm cạn lời rồi.