Hay lắm Hoắc Vân Thâm, vậy mà cậu ta có thể giấu đến tận hôm nay.
Hèn gì cậu ta lại dễ dàng từ bỏ Vân Hải như vậy, hóa ra cậu ta đã có quân át chủ bài trong tay, có thể giúp cậu ta dễ dàng giữ vững được vị trí người thừa kế.
Mình đúng là đã đánh giá thấp cậu ta rồi.
Âm thầm siết chặt hai bàn tay thành nắm đấm, anh ta nghiến chặt hàm, trong mắt tràn ngập sự căm hận.
Một khi Hoắc Vân Thâm có con thì cũng đồng nghĩa với việc mong ước trở thành người thừa kế của anh ta cũng bị dập tắt.
Anh ta không can tâm!
Mấy giây sau, khi sắc mặt u ám ấy trở lại vẻ mặt bình thường, Hoắc Cảnh Đường mới đi về phía hai cha con bọn họ.
"Vân Thâm!"
Hoắc Vân Thâm nghe thấy giọng của Hoắc Cảnh Đường, anh quay đầu lại không đùa với Anh Bảo nữa.
"Anh nghe tin em đưa con về nhà, đây là con gái em à? Em có con gái từ khi nào thế? Lúc trước không phải em bảo rằng chỉ là tin đồn thôi sao?"