"Ông đã có cháu gái rồi ông biết không? Mau mở mắt ra nhìn cháu gái mình đi! Nhìn xem con bé đáng yêu biết nhường nào!"
Hoắc Chấn ở trên giường vẫn không có phản ứng gì, Anh Bảo chợt nghĩ đến món quà kia, nói: "Bà nội, cháu có chuẩn bị cho ông một món quà."
"Ồ? Cháu chuẩn bị quà gì vậy?"
Trần Vân Lộ kinh ngạc vui mừng nói.
"Bà để cháu xuống."
Anh Bảo xuống khỏi người Trần Vân Lộ, mở chiếc ba lô nhỏ, rút một cuộn giấy ở bên trong ra.
Sau đó con bé leo lên ghế, nằm ở bên mép giường, giơ cuộn giấy trong tay lên nói: "Ông nội, cháu mang quà đến cho ông này! Ông mau nhìn xem!"
Bé con sợ ông nội không nhìn thấy nên mở giấy vẽ ra, cố gắng đưa đến trước mặt ông: "Ông nội, ông nội, ông xem này..."
Trần Vân Lộ phát hiện đó là một bức tranh với nét vẽ non nớt, trên bức tranh là một ông già để râu dài.
"Ông Hoắc, mau nhìn tranh chân dung cháu gái vẽ cho ông này, con bé đã tặng quà cho ông rồi, ông còn không mở mắt ra nhìn sao?"