"Hoắc Vân Thâm tôi cho anh biết... Nếu không phải là anh... Tôi và Tiểu Hi Hi sẽ rất tốt... Anh cướp người phụ nữ của tôi..."
Hứa Hi Ngôn nghe vậy thì không ngừng lắc đầu, cô thật sự sợ người này một khi đã say rượu sẽ nói những lời nói điên khùng.
Cô gắp thức ăn vào trong bát của Diệp Tầm: "Nhị sư huynh đừng nói nữa, nhanh ăn cơm đi."
"Nhưng anh lại muốn nói."
Diệp Tầm ôm chai rượu đứng lên và rời khỏi chỗ ngồi, đi tới trước mặt Hoắc Vân Thâm rồi dùng tay chỉ vào anh: "Anh nói xem, sao số anh lại tốt như vậy? Tôi giữ cô ấy tròn năm năm, nhưng anh thì sao, anh không làm gì cả mà cô ấy lại cứ nhất quyết đòi sống chết theo anh mới được. Tôi rất buồn, ngoại hình của tôi không hề kém hơn anh..."
Hứa Hi Ngôn che mặt, đừng nói nữa mà Nhị sư huynh, cho dù anh đã đủ đẹp trai, nhưng ở trong lòng em, không ai bằng được anh Hoắc đâu!
Hoắc Vân Thâm rất bình tĩnh, thản nhiên nhìn người đàn ông không phục trước mắt.