Người ngoài đều không nhìn ra hai tay Hoắc Vân Thâm bị thương, đó là bởi vì Hứa Hi Ngôn giúp anh băng bó một lần nữa, đồng thời đeo một đôi găng tay màu trắng cho anh.
Anh nâng tay phải lên và dùng tay ra hiệu để tất cả mọi người yên tĩnh.
Lập tức, trong phòng họp im ắng tới mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Hoắc Vân Thâm lạnh lùng nhìn về phía dưới bục, nói: "Các vị đã vất vả rồi! Tôi biết các vị vì đại hội hôm nay mà tốn rất nhiều tâm tư.
"Vì chuyện bãi nhiệm một Tổng Giám đốc như tôi mà hao tổn tinh thần, thật ra các người không cần thiết phải làm như thế."
"Đại hội cổ đông hôm nay cũng không cần thiết phải tổ chức. Bởi vì, không có bất kỳ ý nghĩa gì cả."
Lời này vừa nói ra làm mọi người ngơ ngác nhìn nhau, vẻ mặt Hoắc Cảnh Đường càng khó coi hơn nữa.
Có ai không biết anh ta đã chờ đợi Đại hội cổ đông này bao lâu, phí bao nhiêu tâm tư, mà Hoắc Vân Thâm vừa tới đã lập tức lại nói một câu hủy bỏ tất cả những gì anh ta đã làm?