Vì sao lại đột nhiên chúc đám cưới của cô và Diệp Tầm vui vẻ, mãi mãi hạnh phúc?
Không đúng. Cô đã sớm giải thích rõ mối quan hệ giữa cô và Diệp Tầm, anh không thể vẫn hiểu lầm cô được!
Vậy tại sao anh lại viết một câu như thế chứ?
Hứa Hi Ngôn buông cái đĩa CD xuống và mở cánh cửa kính đi vào căn 101, vừa mới vào nhà cô đã nghe bên ngoài có tiếng mở cửa.
Hứa Hi Ngôn tưởng Hoắc Vân Thâm về nên thầm mừng, vội vàng chạy ra đón.
Cửa vừa mở ra, Hứa Hi Ngôn còn chưa nhìn thấy người đã gọi: "Anh Hoắc!"
Khi thấy rõ người vào là ai, nụ cười trên mặt Hứa Hi Ngôn cứng đờ. Sao lại là Hoắc Tam Nghiên chứ?
Tiêu rồi, tiêu rồi, muốn tránh cũng không kịp nữa.
Trong miệng Hoắc Tam Nghiên đang ngậm một miếng bánh trứng, nghe Hứa Hi Ngôn kêu to một tiếng, cô giật mình làm rơi bánh trứng xuống đất, nó lăn một vòng, vừa vặn lăn tới dưới chân Hứa Hi Ngôn.