Trong lòng cô vừa đau thương vừa kiên định nghĩ, cho dù chết cũng không thể tách bọn họ ra, cô sẽ mãi mãi ở cạnh bên anh.
Tiếng giày binh lính dừng lại, một nhóm người cao lớn vây tới, trên đỉnh đầu rọi xuống một tia sáng.
Hứa Hi Ngôn bị ánh sáng chiếu chói mắt không thể mở mắt ra được, cô nghiêng đầu đi theo bản năng.
Không như dự đoán, không phải binh lính của quân địch tới mà cô đã nghe được giọng nói quen thuộc.
Giọng nói kích động và lo lắng của Diệp Tầm vang lên trên đỉnh đầu: "Tiểu Hi Hi!"
Sau khi Hứa Hi Ngôn nhận ra giọng nói quen thuộc, cô ngẩng đầu lên, bắt gặp gương mặt quen đến mức không thể quen hơn được nữa của Diệp Tầm kia: "Nhị sư huynh..."
"Tiểu Hi Hi, em có bị thương không?"
Diệp Tầm nhìn thấy cả người cô toàn là máu, bị dọa hết hồn, vội vàng chạy tới đỡ cô từ dưới đất dậy, cẩn thận kiểm tra từ trên xuống dưới xem cô có vết thương nào không.