Cô hoa mắt chóng mặt, lúc sắp nanh ta xuống thì vội nắm lấy vạt áo của Diệp Tầm.
Cô níu lấy quần áo của anh ta, cho đến tận lúc đưa đến bệnh viện cũng không hề buông tay. Lúc ấy bác sĩ muốn người nhà bệnh nhân ký tên, trong tình hình khẩn cấp đó, Diệp Tầm đã lấy thân phận là chồng cô để ký tên.
Về sau, lúc cô sinh con xong, bác sĩ ôm Anh Bảo ra đưa cho anh ta, nói một câu: "Anh Diệp, chúc mừng anh, là một cô con gái."
Cứ như vậy, Diệp Tầm trở thành người đổ vỏ, mà từ đó về sau anh ta cũng thật sự xem mình là cha đứa bé.
Anh ta xem Anh Bảo như con gái mình, thậm chí tính luôn cả Hứa Hi Ngôn vào phạm vi thế lực của mình.
Chẳng qua Hứa Hi Ngôn không thích Diệp Tầm, cô vẫn luôn luôn ngầm thể hiện sự từ chối với anh ta. Cô giả câm giả điếc, thậm chí trốn về nước Z.
Nhưng cô có trốn được đâu?
Bây giờ cô hận mình vì sao năm đó cứ nhất quyết níu lấy quần áo của anh ta không thả?
Đúng là nên chặt tay!