"Vậy à, anh xem rồi sao? Tôi cũng vừa xem xong." Hứa Hi Ngôn cười nói.
"Tôi rất bất ngờ, màn trình diễn của Anh Đào nhỏ thật tuyệt vời, vô cùng tài năng." Hoắc Vân Thâm bình luận.
"Ừm, con bé được di truyền từ ưu điểm của cha mẹ đấy!"
Ông Vương bán dưa tự khen dưa ngon, Hứa Hi Ngôn tự khen con gái cưng của mình cũng không hề quá lời.
Anh Bảo có thể thông minh lanh lợi như vậy, nguyên nhân chủ yếu là được kế thừa gen ưu tú của Hoắc Vân Thâm, đương nhiên cũng không thể thiếu phần của người làm mommy như cô rồi.
Hai người ông một câu bà một câu hàn huyên một hồi lâu, Hoắc Vân Thâm lại hỏi: "Cảnh Hi, tối nay em rảnh không?"
Hứa Hi Ngôn vừa nghe, ai da, nam thần hỏi cô có rảnh không, có phải là muốn hẹn cô làm gì không?
"Sao vậy? Tìm tôi có việc gì sao?"
"À, tôi muốn…" Hoắc Vân Thâm dường như lại mắc phải chứng rối loạn ngôn ngữ. Khi đối diện với Hứa Hi Ngôn, những gì cần nói đều nói không nên lời: "Tôi có vé… Em…"