Xem ra, may mà có đề nghị của con gái Anh Bảo, nên bây giờ cô muốn nhìn thấy nam thần bất cứ lúc nào cũng được, có thể tiết kiệm không ít thời gian.
Lúc Hứa Hi Ngôn qua đó thì Hoắc Vân Thâm đã làm xong bữa tối.
Cô nhìn mấy món ăn ngon trên bàn, trong lòng cảm thấy cực kỳ áy náy: "Anh Hoắc, đã nói tôi là trợ lí sinh hoạt của anh rồi, việc này hẳn là để tôi làm mới đúng, sao anh lại tự mình xuống bếp vậy?"
"Về sau quy định thế này đi, ai có thời gian thì người đó nấu, thôi ăn cơm đi."
Hoắc Vân Thâm mỉm cười, lấy đũa đưa cho cô.
"Cảm ơn!"
Hứa Hi Ngôn nhận lấy đôi đũa, ngồi xuống đối diện anh, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Cô thật sự cảm thấy, không phải là cô đang làm người giúp việc cho anh mà giống như là cô đang thuê một vị bảo mẫu nam vậy.
Cô không nhịn được mà ảo tưởng, nếu như sau này ngày nào cũng được ăn những món ngon do Hoắc Vân Thâm tự tay làm ra, thì đó quả thực là sự hưởng thụ tốt đẹp nhất trên thế giới này.