"Vì sao?" Hứa Hi Ngôn khó hiểu hỏi.
Tiêu Vũ Thiên gãi đầu, giải thích: "Cửa trước có phóng viên."
Muộn như vậy còn có phóng viên sao?
Hơn nữa cô đâu phải đại minh tinh gì, sao lại có phóng viên chầu chực sẵn đợi cô chứ?
Hứa Hi Ngôn không dám chắc chắn, nhưng vẫn nghe theo sắp xếp của Tiêu Vũ Thiên. Sau khi ra khỏi cửa, Uyển Đậu "đúng lúc" đưa điện thoại đã sạc pin xong của cô cho cô: "Chị Cảnh Hi, điện thoại của chị kêu này."
Hứa Hi Ngôn nhận điện thoại nhìn thử, là "Anh một tỷ" gọi. Trong lòng cô thầm thấy vui mừng, may là mình đã đặt biệt hiệu cho Hoắc Vân Thâm, như vậy, cho dù có bị họ nhìn thấy thì cũng chẳng biết là ai gọi tới, hì hì.
"Uyển Đậu, em chờ một lát nhé, chị nghe điện thoại cái đã."
"Vâng ạ."
Trước khi nghe điện thoại, Hứa Hi Ngôn hắng giọng, để cho giọng nói của mình cố gắng bình thường nhất có thể: "Alo, anh Hoắc?"