"Bảo Bảo thật sự rất muốn được như các bạn nhỏ khác, có ba có mẹ, tối đến mọi người cùng nhau nằm trên giường kể chuyện cho Bảo Bảo nghe…"
"Bé Hi, chú má lúm đồng tiền, chẳng lẽ hai người không thể thực hiện được mong ước đó cho Bảo Bảo hay sao... Hu hu hu…"
Cô nhóc đáng yêu vừa khóc là nước mắt chảy ào ào, lời nói lại rất sâu sắc đi vào lòng người. Xin hỏi, ai mà có thể từ chối yêu cầu như vậy được chứ?
Hoắc Vân Thâm thấy Anh Bảo khóc thì lập tức luống cuống tay chân. Trong lúc tìm khăn tay, anh cũng nói với Hứa Hi Ngôn: "Cảnh Hi, hay là em cũng lên đây đi, em xem Anh Đào khóc đau lòng biết bao?"
Ha ha, cô đang chờ những lời này đấy!
Hứa Hi Ngôn thỏa mãn, ráng nhịn cười, trong lòng thầm khen diễn xuất của con gái mình quá tốt. Cô nói: "Vậy được, tôi cũng lên vậy. Bảo Bảo đừng khóc nữa nhé, bé Hi đến đây!"
Cứ vậy, Hứa Hi Ngôn được thỏa lòng mong muốn, nằm trên cùng một chiếc giường cùng với Anh Bảo và Hoắc Vân Thâm.