Nhóc con không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng liền thành công chọc cười hai người lớn, khả năng khen ngợi người khác thật sự khiến người lớn cũng không theo kịp.
Hứa Hi Ngôn vẫn luôn chú ý quan sát vợ chồng Đường Diệc Sâm. Đường Diệc Sâm mặc một bộ vest đỏ thẫm, đẹp trai rạng ngời. Lương Lam mặc một bộ đầm hồng nhạt, khí chất dịu dàng, hai người rất có tướng phu thê.
Còn nhớ lần trước tham gia tiệc mừng thọ của ông nội Hoắc, cô đã gặp Đường Diệc Sâm một lần. Lúc đó đã cảm thấy anh ta rất giống với ông chủ cũ Donald Đường của mình. Hôm nay nhìn kỹ ở khoảng cách gần, quả thật là càng nhìn càng giống.
Hứa Hi Ngôn không khỏi hỏi: "Xin phép hỏi một chút, anh Đường, anh có quen biết anh Donald Đường không?"
Đường Diệc Sâm chỉ cảm thấy sống lưng mình run bắn lên, ngẩng phắt đầu nhìn về phía Hứa Hi Ngôn: "Cô là...?"
"Tôi họ Cảnh, tên là Cảnh Hi."
Hứa Hi Ngôn tháo khẩu trang xuống để lộ gương mặt của mình, sau đó lại đeo khẩu trang lên.