Hứa Hi Ngôn hiểu những gì anh nói: "Ha ha ha, tôi biết chứ, cố ý chọc anh thôi."
Hoắc Vân Thâm: "..."
Tại sao người bị trêu chọc lúc nào cũng là anh?
Có phải là vai diễn hơi bị ngược rồi hay không?
Anh mới là đàn ông cơ mà!
Hứa Hi Ngôn cười rồi đặt đĩa đồ ăn lên bàn, đẩy anh tới trước bàn ăn, hai người cùng nhau dùng bữa.
Trong lúc ăn, Hoắc Vân Thâm vẫn nghĩ mãi trong lòng. Anh không thể tiếp tục nhẫn nhịn mãi được nữa, anh phải học thêm nhiều kỹ năng yêu đương mới được. Nhỡ đâu xuất hiện một người đàn ông tài giỏi và mạnh hơn anh, cướp Hứa Hi Ngôn đi mất thì sao?
Đàn ông chân tay nhanh nhẹn ở bên ngoài nhiều vô kể, chỉ cần biết đi thì đều mạnh hơn anh. Chỉ nghĩ thế thôi, Hoắc Vân Thâm liền cảm thấy hàng loạt nguy cơ dồn dập kéo đến.
Sau khi ăn bữa sáng, Hoắc Vân Thâm thấy Hứa Hi Ngôn vẫn chưa đi, liền hỏi: "Hôm nay em cũng không cần đến đoàn làm phim à?"