Cô ấy gọi mình là anh Vân Lễ!
Cô ấy thật sự đã nhớ ra mình rồi sao?
Mộ Vân Lễ không thể hình dung nổi mình kích động tới mức nào: "Em đã nhớ hết rồi, em đã nhớ ra anh rồi sao?"
"Vâng, anh Vân Lễ!"
Kiều Nhã Hi cảm động ôm lấy Mộ Vân Lễ. Lúc này đây, cô đã tìm lại được những ký ức thời thơ ấu, lúc đó cô thích nhất là anh Vân Lễ!
Bọn họ đều không hề chú ý tới đôi mắt trên tầng hai của quán cà phê đối diện với bệnh viện đang lạnh lùng nhìn xuống.
Ôn Khả Nhi hừ lạnh, Kiều Nhã Hi đúng là cao số thật, vậy mà cô ta lại tránh được một kiếp!
Sau khi Mộ Vân Lễ và Kiều Nhã Hi chính thức nhận ra nhau, anh ta mời cô lên xe: "Hi Hi, bây giờ em muốn đi đâu? Anh đưa em đi!"
"Em phải về công ty."
Kiều Nhã Hi nhớ đến những chuyện mà mình định làm, cô năn nỉ Mộ Vân Lễ: "Anh Vân Lễ, anh có thể dừng tay lại được không? Anh đừng liên thủ với Tần Tư Minh để chống lại Phong Ngự Nam nữa! Em xin anh đấy!"