Vốn cô tưởng là nhân viên phục vụ nhưng ngẩng đầu lên mới kinh ngạc phát hiện lại là Phong Ngự Nam.
Ôi trời ạ, sao ông thần này cũng đến đây rồi?
"Hi Hi..." Lê Ức Tuyết huých Kiều Nhã Hi ngồi bên trong. Cô đang ăn cá nấu dưa chua, lúc quay đầu qua nhìn thì bị dọa đến dọa đến mức làm rơicả miếng dưa.
A... Sao Phong Ngự Nam lại đến đây chứ!
Mộ Vân Lễ thấy Phong Ngự Nam đến rồi thì cười chào hỏi: "Ôi, sao Tổng Giám đốc Phong lại đại giá quang lâm thế này?"
Phong Ngự Nam lạnh lùng nhìn mấy người một lượt rồi lại nhìn cá nấu dưa chua trên bàn, nói: "Gọi cá nấu dưa chua à, nhìn cũng ngon đấy."
"Cũng không thể bì với Tiffany mà Tổng Giám đốc Phong hay ăn rồi!" Mộ Vân Lễ cố ý chặn họng anh, lại nói: "Nếu Tổng Giám đốc Phong đã đến rồi, hay là cùng ăn đi!"
Mộ Vân Lễ ngồi vào trong, đối diện với Kiều Nhã Hi, để trống vị trí bên cạnh cho Phong Ngự Nam.
Nhưng Phong Ngự Nam không hề nhúc nhích, ánh mắt chuyển sang Lê Ức Tuyết.